09CS - University Of Science
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.




 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share | 
 

 [Blogviet] Câu chuyện của bím tóc

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 

Similar topics

+
[Blogviet] Câu chuyện của bím tóc Clock110Sun Mar 14, 2010 12:28 am

Anonymous

Khách viếng thăm

Khách vi

Bài gửiTiêu đề: [Blogviet] Câu chuyện của bím tóc

 
Bím tóc ơi, em đừng im lặng như thế!


Năm đó, bố mẹ tôi chuyển ra Hà Nội. Tôi cũng chuyển ra học một lớp 12 ở trường trung học gần đó. Những ngày đầu tiên đến trường thật là buồn vì nỗi nhớ thầy cô và bạn bè trường cũ. Tôi được cô giáo sắp xếp ngồi ngay cạnh hắn, một học sinh cá biệt của trường. Tôi cảm thấy khó chịu vô cùng khi người ngồi bên cạnh thường quanh ngang quay dọc, hay nói chuyện trong giờ, thỉnh thoảng lại lấy bút vẽ vào lưng áo tôi và hay ném giấy vào chỗ tôi ngồi nữa. Tôi lặng thinh cắm cúi nghe thầy cô giảng bài, không đoái hoài gì đến người ngồi ở phía sau. Hắn tên là Hà. Tôi biết tên hắn khi cô giáo gọi hắn lên bảng. Hắn có học hành gì đâu mà đòi làm được bài. Hắn về chỗ ngồi với điểm 1 đỏ chót, chẳng lấy gì làm xấu hổ và còn quay sang trêu trọc tôi. Tôi nhẫn nhục quyết chẳng thèm nói gì với hắn. Đôi lúc như có linh cảm mách bảo, tôi quay lại thì gặp ngay đôi mắt hắn đang nhìn về phía tôi. Ngày đó tôi có hai bím tóc tết đuôi sam rất dài mà ai cũng mơ ước trông dịu dàng lắm. Vì thế các bạn trong lớp thường gọi tôi là “Bím tóc”. Với mơ ước làm sao cho thoát khỏi cái khổ, cái nghèo của tỉnh lẻ tôi đã quyết tâm học để thi đỗ vào một trường đại học kỹ thuật nào đó.
[Blogviet] Câu chuyện của bím tóc Images1908454_boy1
Ảnh minh họa: wallcoo.com

Lại một lần nữa hắn bị cô giáo gọi lên bảng. Hắn lại không thuộc bài và lại bước đi về chỗ ngồi với vẻ mặt bất cần đầy kiêu ngạo. Một lúc sau, ở phía sau tôi có tiếng rì rầm nói chuyện, rồi những tiếng cưởi rộ lên của bọn con trai. Tôi ngoảnh lại. Trời ơi! Một bím tóc của tôi đã bị cắt ngắn gần sát ngang vai. Tôi òa khóc nức nở giữa lớp như bị mẹ đánh. Bỗng nhiên như sực tỉnh, tôi đứng dậy tiến lại gần hắn và giáng 1 cái tát vào mặt hắn rồi bỏ chạy ra ngoài khi cả lớp còn đang ngơ ngác, lặng thinh. Tôi nghỉ học một tuần vì xấu hổ. Ngày tôi trở lại lớp học, mái tóc đã được cắt gọn lỏn đến mức như không thể ngắn hơn và thầm hứa sẽ không bao giờ để tóc dài nữa. Tôi vẫn lặng lẽ. Còn hắn hình như cũng trầm hơn, ít đùa nghịch hơn, lên bảng cũng thuộc bài nhiều hơn. Thấm thoắt, một năm học đã trôi qua. Cả tôi và hắn đều tốt nghiệp với điểm cao. Rồi ngày chia tay đã tới, tôi là người về sau cùng. Tôi còn nán lại ở cổng trường như muốn ghi lại tất cả những kỷ niệm vui buồn vào tâm khảm. Chợt phía sau tội có tiếng gọi. Thì ra là hắn. Hắn vừa chạy theo vừa hổn hển nói với tôi “Bím tóc ơi, đừng im lặng như thế. Bạn nói gì đi có được không?”. Thực lòng tôi muốn nói với hắn là tôi đã tha thứ cho hắn từ lâu rồi. Tôi muốn nói cảm ơn hắn, vì hắn mà tôi nhận ra rằng khuôn mặt tôi để tóc ngắn cũng rất đẹp. Tôi nhận ra điều đó bởi những lần tôi bắt gặp ánh mắt nhìn trộm của hắn. Thế nhưng giờ đây tôi không thể nói được gì, chỉ biết dắt xe đạp quay về và bỏ mặc hắn đứng như trời trồng giữa sân trường. Sau khi tốt nghiệp khoa Công nghệ sinh học của trường đại học Tổng hợp, tôi xin được việc làm ở một cơ quan nghiên cứu. Thu nhập không cao nhưng ổn định. Tôi hài lòng với những thứ mình đã có. Chỉ có điều vết thương của mối tình đầu để lại khi còn là sinh viên trường đại học Tổng hợp luôn vò xé gặm nhấm tôi từng ngày. Tôi lao vào công việc để quên đi tất cả. Vết thương của mối tình đầu cũng đã lành, nhưng ánh mắt của người bạn trai cùng lớp 12 thưở nào thỉnh thoảng lại hiện ra. Bất giác, tôi chợt nhớ đến hắn. Tôi nhớ đến giờ phút chia tay. Ngày ấy, hắn thề trước lớp rằng: “một là vào đại học, hai là làm tướng cướp” . Giờ đây hắn đã trở thành ai trong hai thứ mà hắn đã thề đó?
[Blogviet] Câu chuyện của bím tóc Images1908456_boy2
Ảnh minh họa: wallcoo.com

Thời gian trôi thật nhanh. Sáng nay tôi vừa bảo vệ thành công luận án tiến sỹ và trở thành tiến sỹ trẻ nhất của viện. Những lời chúc tụng râm ran, những bó hoa tươi thắm vẫn còn ở góc phòng. Khi mọi người về hết cũng là lúc tiếng nói, tiếng cười nhường chỗ cho sự im lặng. Tôi nhớ nhà, nhớ bố mẹ da diết. Tất cả những thứ tôi đang có cũng chẳng để làm gì cả. Trong lòng tôi ngập một nỗi buồn vô cớ.



Trời đã xế chiều, tôi muốn đi dạo xung quanh đâu đó. Cạnh nơi tôi làm việc là một bãi biển đẹp. Tôi ào ra biển đùa giỡn với những con sóng. Tôi chợt nhớ về thưở còn đi học. Từng gương mặt bạn bè hiện lên không thiếu một ai, kể cả hắn. Giờ đây hắn đang làm gì, ở đâu...tôi cũng không biết nữa. Tôi mong có ngày gặp lại hắn để nói vói hắn là ánh mắt của hắn đã trở thành một thứ rất quý giá đối với tôi. Mải suy nghĩ mông lung, chợt nghe loáng thoáng như có người gọi. Tôi ngoảnh lại. Phía sau có một người con trai đang chạy tới, trên tay cầm cả hoa và quà nữa. Ai thế kia? Tôi đưa tay lên giụi mắt một lần nữa. Hình như là hắn. Có phải hắn không? Tôi không tin được nữa. Đúng là hắn rồi. Hắn đang đứng sừng sững trước mặt tôi bằng xương bằng thịt. Rồi hắn mở hộp quà, trong đó còn nguyên cả một bím tóc tết đuôi sam của tôi ngày nào. Hắn ôm chầm lấy tôi. Đôi môi hắn đang nói gì mà tôi không thể nghe rõ. Tôi không đinh khóc nhưng nước mắt cứ tự trào ra. Xa xa phía cuối trời, những tia nắng cuối ngày chợt bừng lên rạng rỡ.


* Gửi từ Email Nguyễn Thúy Hạnh


 

[Blogviet] Câu chuyện của bím tóc

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục

-
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
09CS - University Of Science :: -‘๑’-Nhịp sống trẻ-‘๑’- :: -‘๑’-Thế giới truyện tranh-‘๑’--
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất