Anh thích ở một mình. Anh không ghét ở nhiều hơn một người, nhưng tốt nhất là ở một mình. Rộng rãi, không ai lằn nhằn những lúc anh xem tivi. Chẳng thể nào tập trung được.
Anh thích đi uống café một mình. Anh không ghét đi uống café nhiều hơn một người, nhưng tốt nhất là café một mình. Anh thích im lặng uống café và nghĩ ngợi lung tung. Có thể xem truyện, có thể chơi game, có thể tập trung vào nhắn tin tám với đứa bạn thân, hay chỉ đơn giản là nhìn ra cửa sổ và nhét hai tai nghe ipod vào tai. Anh thích đi lẩn quẩn khắp Sài Gòn một mình. Anh muốn đi theo ý anh, đi thơ thẩn, đi nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, đi một mình ... cô độc.
Anh thích ngủ một mình. Rộng, chẳng ai chen lấn. Dạo này anh lại hay đá gối lung tung, anh cũng chẳng muốn có thêm ai vô tình 'hưởng' điều đấy. Và ồn thì anh không ngủ được. Nên ... một mình thôi.
Anh thích đi xem phim một mình, đi siêu thị một mình... anh biết nó thật buồn tẻ, chẳng ai chọc cho anh cười, hỏi anh đói không,... Thôi, nói chung là như thế thì cô đơn lắm. Nhưng mà như thế lại bình yên và ừ, anh lại thích nó.
Rồi có một ngày, anh lại thấy mình đổi thay.
Anh lại thích căn nhà chật thêm một chỗ.
Anh thích nhìn thấy em. Anh hiểu là nhìn hòai rồi sẽ chán, sẽ cãi nhau. Anh hiểu có em trong nhà, những lúc anh tập trung vào tivi em sẽ lại lằn nhằn về nội dung phim thế này, thế nào, rồi ta sẽ cãi nhau. Nhưng bỗng dưng anh thích cảm giác giận hờn. Nó làm anh nhận ra hai đứa đều trẻ con, mà trẻ con thì cần được cưng chiều hơn, anh biết anh còn đủ quyền để làm nũng, để làm sai và sửa sai.
Anh thích ngủ cùng em, dù giường có chật hơn, dù có thể em sẽ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất khi anh bắt đầu buồn ngủ. Nhưng anh biết rằng sáng mai thức dậy người anh nhìn thấy sẽ là em. Anh không hiểu cảm giác đó là gì, nhưng anh thích nó.
Anh thích đi siêu thị cùng em nữa, anh biết 100% em sẽ không bao giờ cho anh mua những - thứ - anh - cần - mua. Em sẽ nói mì ăn liền không đảm bảo dinh dưỡng, sữa không đường em không uống được, thuốc lá mua ít thôi không tốt đâu, mua beer về nhà làm gì, vân vân và vân vân. Nhưng anh thích như thế, nó làm anh nhận ra rằng trên cuộc đời này có thêm một ngừơi quan tâm đến anh, mà anh thì lại rất cần nhận ra điều đó.
Anh thích cảm giác bị bó buộc. Anh biết dù em có cấm đóan gì, thì rồi anh cũng sẽ lén em làm theo ý anh. Rồi em phát hiện, nổi điên lên và làm mọi thứ trầm trọng thêm. Nhưng anh thích nó, vì theo anh, nó là hạnh phúc. Có em là hạnh phúc.
Lúc em chưa đến bên đời, anh cứ nghĩ bình yên là hạnh phúc. Nhưng rồi em đến và dạy anh rằng anh có quyền thích bình yên, nhưng tuyệt nhiên nó không phải là hạnh phúc. Hạnh phúc cần một chút sóng gió, một chút nhẫn nhường, một chút ý chí, cả một chút mềm yếu nhưng đủ để mạnh mẻ giành lại hạnh phúc của chính mình. Còn bình yên thì đầy nhẹ nhàng, êm đềm lắm. Nhưng là hạnh phúc thì chưa, thì không đủ vì có em không hề bình yên chút nào
Có lẽ, sau khi em đọc hết những điều này, em chưa kịp hạnh phúc với nó và thưởng cho anh, thì anh lại giở trò trẻ con của mình ra, lại cãi nhau với em và chúng mình lại giận hờn. Nhưng em nhớ, như thế là hạnh phúc. Vì có em nên anh mới hạnh phúc. Vì anh bíêt sau những chông gai đấy, em vẫn nắm tay cùng anh đi trọn hết con đường. Này này, em cũng phải bíêt điều ấy đấy nhé!